Chia sẽ để giúp website tồn tại. Xin cảm ơn!
Chơi em diễn viên xinh đẹp

Đôi môi của Dave ngoạm lấy môi dưới của tôi. Anh mút nó ngon lành. Rồi chúng tôi đổi chỗ cho nhau. Anh ngậm môi trên của tôi còn tôi thì nút chặc môi dưới của Dave. Tình yêu của chúng tôi lan toả. Dave chủ động đưa lưỡi của anh vào sâu trong miệng tôi. Nó cà cà trên vòm họng của tôi, vuốt ve lưỡi của tôi rồi rà soát hàm răng tôi. Tôi lấy lưỡi mình đè lên trên lưỡi Dave và từ từ tiến sâu nó vào miệng anh. Dave chộp lấy nó một cách say sưa…

Lời tác giả: Chào các bạn đã hoặc chưa từng đọc truyện của ParSongHip. Mình mong các bạn sẽ thưởng thức câu chuyện này. Mình muốn giới thiệu nó với các bạn vì chuyện tình và hai nhân vật chính trong câu chuyện đẹp giống như một bức tranh. Phần mở đầu khá giống “Đau lòng”, nhưng đây là một câu chuyện khác. Không như “Đau lòng”, “Năm tới nữa, Dave nhé!” mang đến cho ParSongHip một cảm giác bình yên. Nó cho ParSongHip niềm tin vào tình yêu và cuộc sống, nó khiến ParSongHip tin tưởng vào cuộc đời và con người. Nó khẳng định với mình rằng: “True love never had a happy ending. That’s because true love never has an ending”.

– Jane, con có giữ gói điểm tâm ngũ cốc trong phòng con không?
Tôi nghe tiếng mẹ càng lúc càng to hơn khi bà đi từ dưới bếp lên. Hé mắt nhìn, tôi thấy đã 7 giờ 45. Mẹ tôi mua hai bịch lớn cuối tuần rồi. Tôi thật chẳng có hứng mà ăn chúng. Nhưng thật sự tôi có giữ chúng.
Mẹ tôi xô cửa vào phòng rồi nói “Ồ!” khi với tay lấy cái bao không để cạnh giường.
– Con có ăn một tí – tôi cố mỉm cười một cách duyên dáng.
– Đừng có cố lừa tôi. Tôi dư biết cô đem chúng cho mấy con mèo. Con vô tâm quá Jane à. Con biết em Lolly không chịu ăn điểm tâm gì khác ngoài ngũ cốc mà.
– Con ôn con ấy hư quá. Tôi nghĩ và bắt đầu cằn nhằn lớn tiếng. Sao mẹ đánh thức con dậy. Hôm nay con được nghỉ mà.
– Ở đâu lại có cái kiểu ăn nói như vậy? Mà chỉ mỗi mình con được trường cho nghỉ.
Lolly đứng ngoài cửa. Mặt nó ụ một đống.
– Vậy là không công bằng. Con phải đi học.
– Còn mẹ thì phải đi làm. Thôi Lolly, mẹ xin con, con ăn đỡ bánh mì nhé. Còn Jane – mẹ tôi lườm tôi khi bà đã đi ra đến cửa – Không đủ thức ăn cho cả hai con mèo. Con nên nhớ chúng ta chỉ nuôi mình con Thomas.
– Con mèo già Ginge cũng tội mà mẹ – tôi thở dài đáp. Thôi chết, con phải đi đến nhà Rachael. Chúng con có bài viết về môi trường cần phải in ra.
Ginge là con mèo hàng xóm. Nó là của anh Dave. Anh lớn hơn tôi một tuổi nhưng khác với tôi, anh không còn đi học. Bố của Dave hầu như không bao giờ tỉnh táo để chú ý đến con mèo, còn bà Scott – mẹ Dave thì luôn sống trong thế giới kì quặc.
– Con nên đến tiệm Woolies – mẹ ra lệnh. Nó mở lúc 8 giờ 30 và con kịp đón xe về nếu đi ngay bây giờ.
Tôi thấy mẹ nói đúng do đó tôi lăn khỏi giương và đâm bổ ra cửa.
Lolly thò đầu theo tôi và hỏi:
– Sao anh Dave không nuôi con Ginge chứ. Anh ấy mê nó lắm mà.
– Em không để ý sao? Tôi hỏi. Dave đâu còn ở nhà nữa. Chị không gặp anh ấy nhiều tuần nay rồi.
Tôi chạy ào vào khu thương xá Banksia Guly lúc 8 giờ 30. Năm phút sau, khi tôi vấp vào sợi dây dài cột quanh túi đồ, tôi bị trượt té. Bàn tay và đầu gối tôi quẹt dọc theo lề gạch đỏ và dừng lại khi mũi tôi đập vào một đôi giày vải khó chịu. Tôi ngẩng lên và bắt đầu líu lưỡi xin lỗi, rồi ngưng lại, há hốc mồm vì người đi giày vải là Dave.
Anh ấy trông cũng ngạc nhiên nữa. Cái gương mặt thánh thiện cùng đôi môi gợi cảm giờ đang ngoác ra nhìn tôi. Nhưng khi nhìn thấy hai bàn tay trầy xước và lổ thủng ở quần jean của tôi thì anh chìa tay ra. “Ê”, anh kêu lên “Chúng ta không nên gặp nhau như thế này”
– Em không sao, tôi vụng về đáp.
– Nhưng em chảy máu rồi kìa. Và anh dẫn tôi tới chỗ vòi nước.
– Dạo này em không gặp anh, tôi vừa nói vừa chậm nhẹ vết thương bằng miếng giấy lụa ướt sũng. Tôi luôn để ý đến anh ấy. Một chàng trai tuyệt vời và nếu anh không quá e dè thì hai chúng tôi đã cặp bồ từ lâu.
– Không – Dave nói nhát gừng. Có một sự im lặng vụng về và tôi không cần nhìn cũng biết anh đang nhìn tôi đăm đăm. Bây giờ anh đang cân nhắc xem có thể tin cậy tôi hay không.
Đột nhiên Dave chuyển sang giọng cộc cằn: Có thăm con mèo Ginge của tôi nhiều không?
– Em có cho nó ăn. Tôi đáp. Đó là lí do vì sao em đến đây. Tôi kể cho anh nghe về mẹ và mấy bịch điểm tâm.
Khuôn mặt Dave bừng sáng. Anh lại là anh chàng đẹp trai mà tôi từng biết.
– Con mèo già Ginge, nó là lí do duy nhất anh còn về nhà, em biết đấy – giọng anh bắt đầu hơi trầm ngâm – Nếu… nếu anh, Jane này, nhờ em nuôi con Ginge nếu anh bỏ đi luôn nhé.
– Dĩ nhiên là được. Nó là bạn cũ mà đúng không? Nhưng…
– Cám ơn, anh nói và bỏ đi.
– Nhưng này Dave, bây giờ anh sống ở đâu?
Anh nhìn tôi trong vài giây, rồi bước về phía cửa nhà vệ sinh nam. Khi mở cửa, anh chỉ vào thùng quần áo kế bên bụi cây: “Đây”.

Website chỉ phục vụ cho người trên 69 tuổi xem và thư giãn. Vui lòng xem phim đúng lúc, đúng giờ và giữ sức khỏe để mai xem tiếp. NGHIÊM CẤM THỦ DÂM DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!