Xem truyện les 18+ cho chị cảm giác hạnh phúc làm tình bú liếm cho nhau cực kì sung sướng. Chị nói xong rồi kéo em nằm xuống . Môi chị tìm môi em và hôn ngấu nghiếng . Em chống trả nhưng rồi con tim lại thắng lý trí . Lần này không như lần trước, chị đã không dừng lại ỡ những nụ hôn.
Người ta thường thích đi trên con đường mòn vì có nhiều bước chân đã di qua. Cũng dể hiểu thôi vì nó cho người ta cái cảm giác an toàn vì dù sao mình cũng không phải là người đầu tiên bước trên nó
Riêng em cũng vậy, em luôn làm theo những gì ba mẹ đã vạch sẵng cho mình . Nhưng chị thì không.
Ngày ba mẹ đem chị về, dáng chị co ro nằm trên giường trông thật cô đơn. Em đi học về, mẹ đưa em vào phòng thăm chị, em cảm thấy vui mừng vì mình có thêm một người nữa để yêu thương, nhưng rồi ánh mắt lạnh lùng của chị xoáy vào em làm chân em chùn bước . Mẹ nhìn em động viên và em đi đến bên chị . Em mỉm cười nói
-Chị hai
Chị quay mặt đi. Tấm hình chị để trên bàn là hình ba mẹ và chị chụp chung với nhau. Nụ cười thật tươi trong tấm hình giờ đã mất hẳng trên gương mặt chị . Mẹ đặt tay lên vai chị dịu dàng
-Thoại Doanh, đây là Bảo Thoa, em gái của con đó
Chị hất tay mẹ ra
-Con không có em. Xin đừng làm phiền con
Em bật khóc . Lúc đó cha đi vào hỏi
-Chuyện gì vậy Bảo Thoa? Sao con lại khóc ?
Em chỉ vào chị
-Chị ấy ghét con
Cha định nói gì đó nhưng nhận được cái lắc đầu của mẹ nên thôi. Ông bực dọc dắt em ra ngoài . Còn mẹ ở lại ngồi bên chị thở dài
-Thoại Doanh, mẹ biết con không được vui, nhưng con hãy xem mẹ, cha và Bảo Thoa như người nhà của mình nhé . Mẹ đã hứa với mẹ con là sẽ chăm sóc cho con. Con sẽ là đứa con gái ngoan của mẹ, con chịu không?
Chị không trả lời mẹ . Chị vẫn nhìn vào bức hình đó với ánh mắt xa xăm. Mẹ cảm thấy bật lực nên mẹ bỏ ra ngoài . Còn lại chị một mình trong căn phòng xa lạ, chị úp mặt mình xuống gối rồi bật khóc. Đôi bờ vai run rẩy đơn độc . Ngoài trời mưa trở nên nặng hạt . Tiếng hát đâu đó nghe buồn xa xăm
“Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con sống kiếp mồ côi
Mồ côi tội lắm mẹ ơi
Đêm đêm trơ trọi thân con lạc loài giữa đời nổi trôi
Mà mẹ ơi! Mẹ ở nơi nào
Phương xa có biết… bây giờ con bơ vơ
Trời mưa làm chi,
Trời mưa, trời mưa làm gì
Để rồi mẹ phải xa con
Để rồi mẹ đứt ruột gan
Vì con sống cảnh cơ hàn
Mẹ ơi xót xa vô vàn
Nơi này, con một đời lầm than
Nhiều đêm con khóc một mình
Mẹ nơi xứ người, thương xót đến đời con
Đời con tội lắm mẹ ơi
Cơm không no lòng
Thân con lạnh lùng giữa trời gió giông
Mà mẹ ơi! Mẹ hãy quay về,
Cho con mái ấm… bao ngày con trông mong”
Tối hôm đó em ngủ chung với ba mẹ . Tiếng thở dài của mẹ sao lại xót xa như thế mẹ ơi?
***********
Năm em 10 tuổi chị đã 13. Chị đã ở với gia đình em hơn một năm rồi . Giờ em đã hiểu vì sao trong mắt chị lại có nhiều nổi buồn như vậy . Mẹ chị rời khỏi cha và chị khi chị vừa lên 8. Có đôi lần chị hỏi cha “Cha ơi, mẹ đi đâu sao lâu quá không thấy về “, cha chị ôm chị vào lòng, rồi nói
“Nơi này không dành cho mẹ con mà chỉ dành cho cha con chúng ta mà thôi, Thoại Doanh, cha thật xin lỗi, cha vô dụng nên không giữ mẹ con lại cho con được”
Chị bật khóc, tám tuổi chị đã đủ hiểu rằng mẹ sẽ không về nữa .
Những người hàng xóm thường ngồi với nhau và nói về mẹ chị . Chị nghe họ nói mẹ chị đã bỏ cha và chị đi tìm cho mình một cuộc sống mới . Chắc mẹ đã tìm được một người đàn ông khác tốt hơn cha chị nên không quay về nữa .
Chị đã không tin những gì họ nói nhưng đợi chờ làm chị nghi ngờ chính niềm tin của chị .
Giờ em cũng đã biết vì sao mẹ lại đem chị về đây.
Ba chị đã qua đời vì căn bệnh của mình . Trước khi ông chết, mẹ em đã cho ông biết vì sao vợ ông ra đi và ông đã khóc . Người đàn ông lúc nào cũng dằn vặt chính mình vì không chăm sóc cho vợ con đầy đủ, giờ càng suy sụp hơn khi biết được sự thật . Ông không ra đi trong thanh thản vì lòng ông chứa đầy sự nuối tiếc . Ông cầm tay chị dặn dò
-Thoại Doanh, khi cha không còn bên con, con phải sống thật tốt, phải biết chăm sóc lấy mình và nghe lời cha mẹ mới của con . Con phải sống thật vui vẻ thay luôn cho phần của cha mẹ . Con cũng đừng giận mẹ con, khi nào con lớn một chút, dì ấy sẽ cho con biết sự thật
Chị nói trong tiếng nấc
-Xin cha…. đừng bỏ con..con cần có cha mà . Có phải Thoại Doanh làm sai điều gì nên..cha mẹ không cần Thoại Doanh nữa không? Con sẽ không như vậy nữa, chỉ cần cha nói cho con biết con phải làm sao. Con phải làm sao để cha đừng bỏ con.
Đáp lạI tiếng nói của chị là không gian yên ắng . Bàn tay cha chị lạnh ngắt trong tay chị . Ông đã ngừng thở và đã ra đi. Mẹ em lại ôm chị vào lòng mặc cho chị khóc ròng . Đám tang cha chị chỉ có mẹ em ở bên cạnh chị . Họ hàng không có, bạn bè cũng không. Chỉ có tiếng khóc của chị giữa không gian vắng lặng này .
Những bài hát ca ngợi về mẹ chị không còn muốn hát nữa . Chị ghét mưa và ghét luôn cả tiếng nhạc du dương. Chị sống nhưng hồn chị đã chết . Tình yêu của mẹ em dành cho chị rất nhiều nhưng vẫn không khỏa lấp được nổi buồn sâu thẳm trong tim chị
******
Chị đã 18 tuổi và chị bắt đầu ra đi. Như con chim non với chiếc cánh bay cao vùng vẩy trong nắng sớm . Mặc cho sự can ngăn của mẹ, mặc cho tiếng khóc của em, chị nhất định ra đi. Cha không nói gì cả, ông chỉ đưa cho chị một bao thư rồi nói
-Con gái lớn rồi cũng cần phải tự lập . Con đi học xa nhà phải biết giữ gìn sức khỏe
Chị cầm lấy và cảm ơn cha. Lần đầu tiên em nghe giọng nói chị nhẹ nhàng như vậy . Mẹ ôm chị thật chặt như sợ chị bay đi mất
-Con phải nhớ là gọi về cho mẹ thường xuyên. Vài tuần là phải về thăm mẹ biết không?
Chị gật đầu rồi bước ra xe. Chị nhìn em chần chừ rồi cho xe chạy đi. Em đi vào phòng mình đóng cửa lại . Trái tim của đứa trẻ 15 tuổi đã biết yêu.
Nhưng nó lại bị tổn thương vì tình yêu của nó không được đáp lại . Đã ở với nhau mấy năm rồi nhưng chị chưa bao giờ dành tình cảm đặc biệt gì cho em hết . Chị chưa bao giờ nói nhiều với em và cũng không muốn biết cuộc sống em như thế nào . Chị và em cách nhau bởi bức tường nhưng sao em lại thấy nó xa đến như vậy .